KHÁI NIỆM ĐẦU TƯ TRỰC TIẾP NƯỚC NGOÀI
Khái niệm ,bản chất và đặc điểm của đầu tư trực tiếp nước ngoài 1.1-Khái niệm về đầu tư trực tiếp nước ngoài
Gần đây , khái niệm đầu tư trực tiếp nước ngoài đó được nhiều tổ chức kinh tế quốc tế đưa ra nhằm mục đích giúp các quốc gia hoạch định chính sách kinh tế vĩ mụ về FDI , tạo điều kiện thúc đẩy hoạt động tự do hoá thương mại và đầu tư quốc tế và phân loại , sử dụng trong công tác thống kê quốc tế ,Quỹ tiền tệ thế giới (International Moneytary Fund- IMF ),trong báo cáo cán cân thanh toán hàng năm đó đưa ra định nghĩa về đầu tư trực tiếp nước ngoài như sau :
“Đầu tư trực tiếp nước ngoài là đầu tư có lợi ích lâu dài của một doanh nghiệp tại một nước khác ( nước nhận đầu tư – hosting country ) , không phải tại nước mà doanh nghiệp đang hoạt động ( nước đi đầu tư – source country ) với mục đích quản lý một cỏch cú hiệu quả doanh nghiệp” .
Tổ chức hợp tỏc và phỏt triển kinh tế (Organisation for Economic Cooperation and development – OECD ) cũng đưa ra định nghĩa về dầu tư trực tiếp nước ngoài tương tự như IMF . Tuy vậy, OECD có quan niệm rất rộng về nhà đầu tư nước ngoài . Theo quan điểm của OECD , nhà đầu tư nước ngoài là cá nhân hoặc tổ chức có thể thuộc cơ quan Chính phủ hoặc không thuộc cơ quan Chính phủ đầư tư tại nước ngoài .
Uỷ ban thương mại và phát triển của Liên hợp quốc ( UNCTAD ), Trong báo cáo đầu tư thế giới năm 1996 đó đưa ra định nghĩa về đầu tư trực tiếp nước ngoài như sau :
“Đầu tư trực tiếp nước ngoài là đầu tư có mối liên hệ, lợi ích và sự kiểm soát lâu dài của một pháp nhân hoặc thể nhân (nhà đầu tư trực tiếp nước ngoài hoặc công ty mẹ ) đối với một doanh nghiệp ở một nền kinh tế khác ( doanh nghiệp FDI hoặc chi nhánh nước ngoài hoặc chi nhánh doanh nghiệp )”.
UNCTAD cũn đưa ra một số khỏi niệm khỏc cú liên quan đến đầu tư trực tiếp nước ngoài. Cụ thể như sau:
Thứ nhất , dũng vốn FDI ra và dũng vốn FDI vào là vốn được nhà đầu tư nước ngoài đầu tư vào doanh nghiệp FDI tại nước tiếp nhận đầu tư.
Cựng với khỏi niệm này cú ba khỏi niệm sau:
-Vốn đầu tư cổ phần là cổ phần của nhà đầu tư trực tiếp nước ngoài mua từ doanh nghiệp ở nước tiếp nhận đầu tư, không phải cổ phần của doanh nghiệp trong nước tại nước đi đầu tư.
-Lợi nhuận tái đầu tư là cổ tức không được chuyển cho nhà đầu tư nước ngoài mà được giữ lại nhằm mục đích tái đầu tư.
-Cỏc giao dịch vay và nợ bờn trong cụng ty là cỏc khoản vay ngắn hạn hoặc dài hạn giữa cụng ty mẹ và cụng ty thành viờn.
Thứ hai, vốn cổ phần đầu tư trực tiếp nước ngoài ( Foreign – Direct – Investment istock ) là giỏ trị của cổ phần và vốn dự trữ (bao gồm cả lợi nhuận giữ lại )thuộc về cụng ty mẹ, cộng thờm cỏc khoản nợ rũng của cỏc cụng ty thành viờn.
Hoa Kỳ là một trong những nước tiếp nhận đầu tư và tiến hành đầu tư lớn nhất trên thế giới cũng đưa ra định nghĩa về FDI : “ FDI là bất kỳ dũng vốn nào thuộc sở hữu đa phần của công dân hoặc công ty của nước đi đầu tư có được từ việc cho vay hoặc dùng để mua sở hữu của doanh nghiệp nước ngoài” và Hoa Kỳ coi việc sở hữu đa phần chỉ cần chiếm 10% giá trị của doanh nghiệp nước ngoài.
Quan điểm về FDI của Việt Nam theo quy định tại khoản 1 điều 2 luật đầu tư nước ngoài được sửa đổi bổ sung năm 2000 : “đầu tư trực tiếp nước ngoài là việc nhà đầu tư nước ngoài đưa vào Việt Nam vốn bằng tiền hoặc bất kỳ tài sản nào để tiến hành các hoạt động đầu tư theo quy định của luật này”, trong đó nhà đầu tư nước ngoài được hiểu là tổ chức kinh tế, cá nhân nước ngoài đầu tư vào Việt Nam.
Qua các định nghĩa về FDI, có thể rút ra định nghĩa về đầu tư trực tiếp nước ngoài như sau : “Đầu tư trực tiếp nước ngoài là sự di chuyển vốn, tài sản, công nghệ hoặc bất kỳ tài sản nào từ nước đi đầu tư sang nước tiếp nhận đầu tư để thành lập hoặc kiểm soát doanh nghiệp, nhằm mục đích kinh doanh có lói.
1.2-Bản chất và đặc điểm của đầu tư trực tiếp nước ngoài 1.2.1- Bản chất của đầu tư rực tiếp nước ngoài
Qua nghiờn cứu lịch sử hỡnh thành và phỏt triển của đầu tư trực tiếp nước ngoài qua các thời kỳ có thể nhận thấy bản chất của đầu tư trực tiếp nước ngoài là nhằm mục đích tối đa hoá lợi ớch đầu tư hay tỡm kiếm lợi nhuận ở nước tiếp nhận đầu tư thụng qua di chuyển vốn (bằng tiền và tài sản, cụng nghệ và trỡnh độ quản lý của nhà đầu tư nước ngoài) từ nước đi đầu tư đến nước tiếp nhận đầu tư. Nhà đầu tư ở đây bao gồm tổ chức hay cỏ nhõn chỉ mong muốn đầu tư khi cho rằng khoản đầu tư đó cú thể đem lại lợi ớch hoặc lợi nhuận cho họ. Đây là một trong những đặc điểm cơ bản nhất và là nguyờn nhõn sõu xa dẫn đến việc hỡnh thành hoạt động FDI giữa cỏc quốc gia.
- Lịch sử hình thành và xu hướng vận động của đầu tư trực tiếp nước
ngoài
1.1-Nguyên nhân hình thành và phát triển của đầu tư trực tiếp nước ngoài
Đầu tư ttực tiếp nước ngoài (Foreign Direct Investment-FDI ) ngày càng có vai trò quan trọng đối với nước tiếp nhận đầu tư và nước đi đầu tư . Chính vì vai trò quan trọng của nó mà có rất nhiều quan điểm của các nhà kinh tế học nhằm lý giải nguyên nhân hình thành và phát triển của hiện tượng này. Hiện nay, chủ yếu có hai trường phái lý giải sự hình thành và phát triển của hoạt động đầu tư trực tiếp nước ngoài đó là quan điểm của các nhà kinh tế học tư bản và xã hội chủ nghĩa.
Quan điểm của các nhà kinh tế học tư bản,dại diện là Adam Smith (năm 1776), Thomas Malthus (năm 1798), David Ricardo (năm 1871) và sau này là Vernon (năm 1966),Kojima (năm 1973),Hymer (năm 1976), Dunning (năm 1988)…cho rằng hoạt động đầu tư quốc tế được hình thành và phát triển do một số nguyên nhân chủ yếu sau :
Xuất phát từ học thuyết về phân công lao động quốc tế dựa trên lợi thế so sánh và thương mại quốc tế, các nhà kinh tế học cổ điển cho rằng khởi nguyên của quan hệ kinh tế giữa các quốc gia bắt nguồn từ hoạt động thương mại quốc tế. Bằng học thuyết “Lợi thế so sánh –Comparative advantages”, Adam Smith (năm 1776) và David Ricardo (năm 1871) cho rằng mỗi quốc gia trên thế giới đều chuyên môn hoá sản xuất ra một hoặc một nhóm sản phẩm với chi phí sản xuất thấp hơn so với quốc gia khác và tiến hành xuất khẩu hàng hoá này sang quốc gia đó. Đồng thời, quốc gia này cũng dành cơ hội để quốc gia khác sản xuất và xuất khẩu sản phẩm có chi phi sản xuất thấp hơn chi phi sản xuất do nước mình tiến hành mà không phụ thuộc vào quy mô sản xuất và trình độ phát triển. Lợi thế so sánh chính là nguyên nhân hình thành, phát triển quan hệ thương mại quốc tế giữa các quốc gia với nhau và cũng cho thấy trình độ phát triển về lực lượng sản xuất giữa các quốc gia cơ bản là rất khác nhau. Như
vậy, thương mại quốc tế là quan hệ đầu tiên, cơ bản và làm phát sinh quan hệ kinh tế quốc tế giữa các quốc gia sau này. Tuy nhiên, do có sự chênh lệch về lực lượng sản xuất giữa các quốc gia và những trở ngại trong hoạt động thương mại quốc tế đã hình thành và phát triển quan hệ đầu tư giữa các quốc gia. Dưới góc độ nước tiếp nhận đầu tư, để phát triển một số ngành sản xuất với điều kiện chưa cho phép hoặc sản xuất với chi phí cao thay vì phải nhập khẩu, quốc gia tiếp nhận đầu tư đã kêu gọi đầu tư từ những quốc gia có thế mạnh về những ngành công nghiệp đó. Dưới góc độ của nước đi đầu tư, những nước này mong muốn đầu tư tại những nước có trình độ phát triển thấp hơn để tận dụng chi phi sản xuất rẻ và khai thác tài nguyên thiên nhiên.
Tại những nước công nghiệp phát triển, do phải đối mặt với môi trường cạnh tranh gay gắt nên tỷ suất lợi nhuận của các doanh nghiệp sản xuất tại những quốc gia này là rất thấp. Do vậy, các doanh nghiệp thường có xu hướng chuyển vốn, công nghệ và tài sản ra những nước có môi trường cạnh tranh kém hơn với chi phi sản xuất rẻ hơn nhằm nâng cao hiệu quả sử dụng vốn và đạt được tỷ suất lợi nhuận cao hơn.
Các nước đang phát triển đang trong quá trình chuyển đổi nền kinh tế và thực hiện công nghiệp hoá, hiện đại hoá đất nước thường đối mặt với vấn đề thiếu vốn, công nghệ tiên tiến và trình độ quản lý. Chính vì những nhu cầu này đã tạo điều kiện cho việc di chuyển vốn, công nghệ và trình độ quản lý từ các nước công nghiệp phát triển sang các nước đang phát triển.
Xu hướng bảo hộ mậu dịch ngày càng tăng nên đầu tư nước ngoài là một biện pháp hữu hiệu nhằm xâm nhập và chiếm lĩnh thị trường; tránh được hàng rào bảo hộ thuế quan và phi thuế quan; giảm chi phí vận chuyển hàng hoá.
Các nhà kinh tế học xã hội chủ nghĩa mà đại diện là Lênin cho rằng sự phát triển của đầu tư trực tiếp nước ngoài dựa trên xuất khẩu tư bản. Khi nghiên cứu giai đoạn phát triển của chủ nghĩa tư bản, Lênin đã nêu ra một trong năm đặc trưng quan trọng của chủ nghĩa đế quốc đó là xuất khẩu tư bản. Theo Lênin: “Đặc điểm của chủ nghĩa tư bản cũ, trong đó chế dộ cạnh tranh hoàn
toàn thống trị là việc xuất khẩu hàng hoá. Đặc điểm của chủ nghĩa tư bản hiện đại, trong đó tổ chức độc quyền nắm quyền thống trị là xuất khẩu tư bản”. Xuất khẩu tư bản là một nhu cầu tất yếu khách quan. Bởi vì, tại một số nước phát triển đã tích luỹ được một khối lượng tư bản kếch sù và một bộ phận đã trở thành “tư bản dư thừa” do không tìm được nơi đầu tư có tỷ xuất lợi nhuận cao ở trong nước. Các nước phát triển muốn xuất khảu tư bản của mình để tranh thủ lao động, nguyên vật liệu, tài nguyên thiên nhiên rẻ…ở các nước kém phát triển, thiếu tư bản. Xét về khía cạnh đầu tư thì xuất khẩu tư bản tồn tại dưới hai hình thức đó là: xuất khẩu tư bản dưới hình thức gián tiếp hay đầu tư gián tiếp; xuất khẩu tư bản dưới hình thức trực tiếp hay đầu tư trực tiếp. Xuất khẩu tư bản gián tiếp là hình thức đầu tư gián tiếp dưới dạng cho vay, thu lãi thông qua các ngân hàng hoặc các tổ chức tín dụng quốc tế hoặc quốc gia mà các nhà tư bản cho các nước khác vay, chủ yếu là các nước thuộc địa để phát triển kinh tế. Xuất khẩu tư bản trực tiếp là hình thức đầu tư trực tiếp nước ngoài thông qua việc xây dựng các nhà máy, xí nghiệp tại các nước khác (các nước thuộc địa), có sự quản lý trực tiếp của các nhà tư bản với tài sản được các nhà tư bản đầu tư để xây dựng các nhà máy.
Bên cạnh việc lý giải nguyên nhân của đầu tư trực tiếp nước ngoài thông qua xuất khẩu tư bản, các nhà kinh tế học xã hội chủ nghĩa cho rằng chủ nghĩa tư bản đã thiết lập quan hệ đầu tư quốc tế từ các nước tư bản phát triển sang các nước thuộc địa nhằm tìm kiếm lợi nhuận, khai thác tài nguyên thiên nhiên và duy trì sự áp bức bóc lột tại hệ thống thuộc địa do mình quản lý.
1.2-Lịch sử hình thành và phát triển của hoạt động đầu tư trực tiếp nước
ngoài
Khi nghiên cứu hoạt động đầu tư nước ngoài qua các thời kỳ lịch sử, cần tập trung nghiên cứu biến động của các yếu tố: thương mại quốc tế; di chuyển vốn và tài sản; công nghệ và di cư lao động. Đây là những yếu tố bổ sung, đi kèm và đóng vai trò quan trọng trong việc phát triển quan hệ đầu tư quốc tế trên thế giới. Các yếu tố này tuỳ thuộc vào mỗi thời kỳ lịch sử mà có thể được tạo điều kiện phát triển hay cản trở tại những quốc gia tiếp nhận đầu tư. Dựa vào tiêu chí mức độ phát triển đầu tư quốc tế, chính sách đầu tư quốc tế, tình hình chính trị trên thế giới, phân kỳ lịch sử đầu tư trực tiếp nước ngoài trên thế giới có thể tạm được chia thành các giai đoạn phát triển sau:
Thứ nhất, giai đoạn từ năm 1870 đến năm 1913: Đây là kỷ nguyên vàng của quan hệ thương mại và đầu tư quốc tế. Xuất khẩu không chỉ tăng ở những nước phát triển mà còn tăng ở những nước đang phát triển (châu Mỹ La tinh). Di cư lao động quốc tế được tự do, không gặp bất cứ trở ngại nào và tăng nhanh. Cụ thể là từ năm 1870 đến năm 1915 đã có trên 36 triệu người rời Châu Âu và gần 2/3 số này đến Hoa Kỳ. Số người Trung Quốc và ấn Độ di cư đến một số nước như Miến Điện, Indonesia, Malaysia, Sri Lanka và Thái Lan trong thời kỳ này cũng tăng nhanh vượt cả số người di dư từ châu Âu. Trong thời kỳ này đã đánh dấu sự chuyển dịch từ nền kinh tế nông nghiệp sang công nghiệp thông qua cuộc cách mạng công nghiệp diễn ra ở một số nước phương Tây như
: cách mạng công nghiệp ở Anh (thế kỷ XVIII), cách mạng công nghiệp ở Pháp (thế kỷ XIX), cách mạng công nghiệp ở Đức (thế kỷ XIX)…đã tạo điều kiện phát triển khoa học, công nghệ. Đầu tư trực tiếp nước ngoài trong thời kỳ này đã dạt khoảng 14 tỷ USD, chiếm 1/3 tổng vốn đầu tư trên toàn thế giới. Hoạt động đầu tư trực tiếp nứơc ngoài chủ yếu từ các nước phát triển sang các nước đang phát triển và các nước kém phát triển hay nói cách khác, phần lớn đầu tư trực tiếp nước ngoài là để khai thác thuộc địa. Do sự tiến bộ của khoa học – kỹ thuật, bên cạnh đầu tư vào các ngành công nghiệp truyền thống như : dệt may,
luyện kim…đã xuất hiện đầu tư trực tiếp nước ngoài trong các lĩnh vực mới
(chế tạo máy, sản xuất thép và hoá học).
Thứ hai, giai đoạn từ năm 1914 đén năm 1945: đây là thời kỳ xảy ra Chiến tranh thế giới lần thứ nhất và chiến tranh thế giới làn thứ hai. Trong thời gian xảy ra hai cuộc chiến tranh này, những mối liên kết kinh tế giữa các quốc gia được thiết lập từ trước đã gần như bị xoá bỏ; hệ thống tài chính thế giới hoạt động không ổn định; dòng vốn đầu tư dài hạn từ các nước công nghiệp phát triển sang các nước kém phát triển bị gián đoạn và hoạt động thương mại thế giới bị hạn chế. Tuy vậy,đầu tư nước ngoài là lĩnh vực ít chịu ảnh hưởng của hai cuộc đại chiến này so với các lĩnh vực khác. Từ năm 1914 đến năm 1938 vốn FDI tăng gấp đôi, đạt 26 tỷ USD. Trong thời kỳ này đánh dấu sự thu hút vốn FDI của hoa Kỳ, lượng vốn FDI vào Hoa Kỳ đã tăng từ dưới 20% đến trên 28%, ngược lại vốn FDI của Anh giảm từ 45% xuống 40%. Do ảnh hưởng của hai cuộc chiến tranh thế giới nên di cư lao động và phát triển khgoa học, công nghệ trong thời kỳ này cũng bị hạn chế.
Thứ ba, giai đoạn từ năm 1945 đến năm 1990 : chiến tranh thế giới lần thứ hai kết thúc đã đánh dấu quá trình khôi phục hoạt động đầu tư trực tiếp nước ngoài. Khoa học, công nghệ thời kỳ hậu chiến tranh thế giới thứ hai đã phát triển nhanh chóng, đặc biệt trong lĩnh vực vận tải và truyền thông. Sự phát triển của khoa học công nghệ đã góp phần vào quá trình thúc đẩy hoạt động FDI do làm giảm chi phi của các doanh nghiệp. Để bảo vệ quyền sử hữu trí tuệ, nhất là những sáng chế, phát minh liên quan đến công nghệ tiên tiến, tổ chức sở hữu trí tuệ thế giới (WIPO) trong thời kỳ này cũng được thành lập vào năm 1967. Về thương mại, năm 1947 Hiệp định chung về thuế quan và thương mại cũng được ký kết (GATT 47) cơ bản đã loại bỏ sự phân biệt đối xử giữa hàng hoá và dịch vụ trong nước với nước ngoài, cắt giảm thuế quan và tạo điều kiện tự do hoá thương mại giữa các quốc gia trên thế giới. Những chuyển biến này liên quan đến quá trình hội nhập của nền kinh tế thế giới đã dẫn đến ngay từ đầu năm 1950, hoạt động thương mại quốc tế phát triển nhanh chóng, tốc độ tăng trưởng thương mại tăng nhanh hơn tốc độ tăng trưởng sản xuất sản phẩm. Về di cư lao động, không giống như thời kỳ trước chiến tranh thế giới lần thứ nhất, di cư lao động đã bị hạn chế và được thắt chặt thông qua Luật nhập cư của các nước trên thế giới. ở thời kỳ này đã xuất hiện dầu tư giữa các nước tư bản phát triển hoặc các nước đang phát triển với nhau.Để bảo đảm cho hoạt động đầu tư quốc tế phát triển, các quốc gia đã bắt đầu ký kết những hiệp định khuyến khích và bảo hộ đầu tư song phương từ giữa những năm 60 của thế kỷ XX. Cuối cùng, một trong những điểm nổi bật của giai đoạn này đó là chính sách tự do hoá đầu tư bắt đầu được hình thành và phát triển từ giữa năm 1980.
Thứ tư, giai đoạn từ năm 1991 đên nay. Giai đoạn này cho thấy nền kinh tế thế giới bắt đầu đi vào quá trình hội nhập sâu rộng. Nhiều tổ chức kinh tế khu vực và thế giới đã được thành lập như : NAFTA (năm 1992), WTO ( năm 1995), EU (năm 1996)…đã có những tác động lớn đối với hoạt động đầu tư trực tiếp nước ngoài. Tự do hoá đầu tư so với thời gian đầu tư giữa thập niên 80 của thế kỷ XX nay đã đi vào chiều sâu, nhiều biện pháp tự do hoá đầu tư của các nước cũng như tổ chức các khu vực và thế giới đã được hình thành nhằm hỗ trợ hoạt động FDI phát triển. Cụ thể là hiệp định về thương mại dịch vụ (GATS) của WTO; Nghị định thư về khuyến khích và bảo hộ đầu tư của MERCOSUR, nghị định thư về khu vực đầu tư ASEAN…Cấu trúc của FDI đã thay đổi theo hướng đầu tư chủ yếu vào lĩnh vực dịch vụ.
1.3 -Xu hướng vận động của dòng đầu tư trực tiếp nước ngoài
Căn cứ vào tiêu chí phân loại của Liên hợp quốc về trình độ phát triển của các quốc gia trên thế giới có thể nhận thấy dong vốn FDI giữa các quốc gia là rất đa dạng, đã xuất hiện những nước vừa là nơi cung cấp những luồng vốn đầu tư vừa là địa chỉ tiếp nhận FDI. Dòng FDI bao gồm: từ các nước công nghiệp phát triển sang các nước đang và kém phát triển; từ các nước công nghiệp phát triển sang các nước công nghiệp phát triển và đầu tư từ các nước đang phát triển sang các nước đang phát triển và các nước công nghiệp phát triển. Cụ thể như sau:
Dòng FDI từ các nước tư bản phát triển sang các nước đang và kém phát triển. Trước chiến tranh thế giới lần thứ nhất (trước năm 1914), xu hướng vận động của đầu tư trực tiếp nước ngoài chủ yếu từ các nước tư bản phát triển sang các nước đang và kém phát triển. Nguyên nhân của xu hướng vận động này là nhằm khai thác và duy trì sự bóc lột đối với các nước thuộc địa. Trong thời kỳ Chiến tranh thế giới thứ nhất và thứ hai, dong FDI vào các nước đang và kém phát triển đã bị giảm sút do bị ảnh hưởng của chiến tranh. Tuy vậy, sau chiến tranh thế giới thứ hai,nhất là sau khi Hoa Kỳ có một số chính sách đàu tư sang một số nước như: Đài Loan, Hàn Quốc, Trung Quốc, các nước ASEAN-5… dòng FDI vào các nước đang phát triển đã được khôI phục và phát triển rất nhanh. Hiện nay, Trung Quốc đang là nước thu hút và sử dụng thành công FDI, với FDI tăng từ 3,5 tỷ USD năm 1990 lên 52,7 tỷ USD năm 2002. ấn Độ trong thời gian này đã tăng từ 0,4 tỷ USD năm 1990 lên 5,5 tỷ USD vào năm 2002. Ngoài ra, một số nước đang phát triển tại các nước châu Mỹ La tinh như Brazin, Mexico, Argentina,Chile…và các nước vùng Caribbean đang là những nước tiếp nhận một số lượng vốn FDI từ các nước phát triển.
Dòng FDI từ các nước tư bản phát triển sang các nước tư bản phát triển. Từ năm 1980 cho đến thời điểm hiện nay, dòng FDI đã có những thay đổi căn băn, đã xuất hiện và ngày càng gia tăng hoạt động đầu tư trực tiếp nước ngoài từ các nước công nghiệp phát triển sang các nước công nghiệp phát triển. Xu hướng này đã góp phần hình thành trục trung tâm đầu tư lớn nhất trên thế giới (Triad of Foreign Direct Investment) gồm có: Hoa Kỳ, Tây Âu và Nhật Bản. Việc hình thành trục Trung tâm đầu tư thế giới nói trên là do một số nguyên nhân chủ yếu sau:
Vào những năm 80 của thế kỷ XX, cuộc cách mạng khoa học- kỹ thuật đã phát triển mạnh mẽ tạo ra những biến đổi nhảy vọt của lực lượng sản xuất. Nhiều ngành công nghiệp mũi nhọn mới ra đời và xuất hiện tại các nước phát triển như Tây Âu, Hoa kỳ, Nhật Bản như : công nghệ sinh học, điện tử, vũ trụ, chế tạo vật liệu mới… Sự xuất hiện những ngành công nghiệp mới này đòi hỏi phải có sự đầu tư, nghiên cứu và có vốn đầu tư lớn dẫn đến nhu cầu đầu tư rất
lớn ở bên trong các nước tư bản phát triển;
Điều kiện về kinh tế, cơ sở hạ tầng còn yếu kém và tình hình chính trị thiếu ổn định ở những nước đang và kém phát triển; việc tiếp nhận trình độ khoa học kỹ thuật ở những nước này không thuận lợi bằng các nước phát triển;
Vào những năm 90 của thế kỷ XX, xu hướng hội nhập kinh tế quốc tế trên thế giới trong giai đoạn này đã diễn ra rất mạnh mẽ. Xuất hiện nhiều khối mậu dịch tự do hoặc liên minh kinh tế như : WTO, EU, NAFTA, MERCOSUR… những khu vực kinh tế này chủ yếu là “sân chơi” của các nước phát triển, do vậy, đã tạo điều kiện thuận lợi cho việc phát triển quan hệ FDI giữa các nước công nghiệp phát triển với nhau.
Dòng FDI từ các nước đang phát triển sang các nước đang phát triển. Dòng đầu tư này so với hai dòng đầu tư trên chiếm tỷ lệ không đáng kể. Dòng FDI thuộc loại này chủ yếu được đầu tư giữa các nước ASEAN hoặc giữa Trung Quốc và các nươcá ASEAN hoặc giữa các nước khu vực châu Mỹ La tinh với nhau…
1.2.2- Đặc điểm của đầu tư trực tiếp nước ngoài
FDI là một dự ỏn mang tớnh lõu dài. Đây là đặc điểm phõn biệt giữa đầu tư trực tiếp nước ngoài và đầu tư giỏn tiếp (portfolio investment). Đầu tư giỏn tiếp thường là cỏc dũng vốn cú thời gian hoạt động ngắn và cú thu nhập thụng qua việc mua, bỏn chứng khoỏn (cổ phiếu hoặc trỏi phiếu). Đầu tư giỏn tiếp cú tớnh thanh khoản cao hơn so với đầu tư trực tiếp, dễ dàng thu lại số vốn đầu tư ban đầu khi đem bỏn chứng khoỏn và tạo điều kiện cho thị trường tiền tệ phỏt triển ở những nước tiếp nhận đầu tư.
FDI là một dự ỏn cú sự tham gia quản lýcủa cỏc nhà đầu tư nước ngoài. Đây cũng là một trong những đặc điểm để phõn biệt giữa đầu tư trực tiếp với đầu tư giỏn tiếp. Trong khi đầu tư giỏn tiếp khụng cần sự tham gia quản lý doanh nghiệp, cỏc khoản thu nhập chủ yếu là cỏc cổ tức từ việc mua chứng khoỏn tại cỏc doanh nghiệp ở nước nhận đầu tư, ngược lại nhà đầu tư trực tiếp nước ngoài cú quyền tham gia hoạt động quản lý trong cỏc doanh nghiệp FDI. Tuy vậy, nhà đầu tư nước ngoài phải cú bao nhiờu phần trăm cổ phần mới được phộp tham gia quản lý doanh nghiệp FDI ? Theo hướng dẫn của OECD và Bộ Thương mại Hoa Kỳ thỡ nhà đầu tư nước ngoài phải chiếm tối thiểu 10% cổ phiếu thường hoặc quyền bỏ phiếu trong cỏc doanh nghiệp FDI để cho nhà đầu tư cú tiếng núi hay tham gia quản lý trong cỏc doanh nghiệp FDI.
Đi kốm với dự ỏn FDI là ba yếu tố: hoạt động thương mại (xuất nhập khẩu); chuyển giao cụng nghệ; di cư lao động quốc tế, trong đó di cư lao động quốc tế gúp phần vào việc chuyển giao kỹ năng quản lý doanh nghiệp FDI.
FDI là hỡnh thức kộo dài “chu kỳ tuổi thọ sản xuất”, “chu kỳ tuổi thọ kỹ thuật” và “nội bộ hoỏ di chuyển kỹ thuật”. Trờn thực tế, nhất là trong nền kinh tế hiện đại cú một số yếu tố liờn quan đến kỹ thuật sản xuất, kinh doanh đó buộc nhiều nhà sản xuất phải lựa chọn phương thức đầu tư trực tiếp ra nước ngoài như là một điều kiện cho sự tồn tại và phỏt triển của mỡnh. Ngoài ra, đầu tư trực tiếp ra nước ngoài sẽ giỳp cho doanh nghiệp thay đổi được dõy chuyền cụng nghệ lạc hậu ở nước mỡnh nhưng dễ được chấp nhận ở nước cú trỡnh độ
phỏt triển thấp hơn và gúp phần kộo dài chu kỳ sản xuất.
FDI là sự gặp nhau về nhu cầu của một bờn là nhà đầu tư và bờn kia là nước tiếp nhận đầu tư.
FDI gắn liền với quỏ trỡnh hội nhập kinh tế quốc tế, chớnh sỏch về FDI của mỗi quốc gia tiếp nhận đầu tư thể hiện chớnh sỏch mở cửa và quan điểm hội nhập quốc tế về đầu tư.
TÀI LIỆU THAM KHẢO
- GIáo trình đầu tư nước ngoài – Chủ biên: GS.TS. Nguyễn Thành Độ
– TS. Nguyễn Ngọc Huyền. NXB Lao Động –Xã Hội 2014
- LIÊN HỆ :
- FANPAGE: https://www.facebook.com/viennghiencuukinhtevaphapluat
- CẢM ƠN QUÝ BẠN ĐỌC ĐÃ GHÉ THĂM WEDSITE!